Nghẹn ngào cảm động chuyện 1 nữ tu VN vừa xin hồi tục


Tôi đang trên đường đi chợ về, bỗng phía trước có chiếc xe hơi bóng loáng thắng cái két trước mặt tôi, tôi chợt dừng lại, cửa mở ra một cô gái ăn mặt sang trọng, trẻ đẹp, vàng lấp lánh trên người bước ra, cô ấy cười chào tôi và nói: “Chị đi đâu về à?Chị có nhận ra em hong?” Tôi nhìn một lúc tôi mới nhận ra “Ah chị nhớ rồi, em …đúng hong? Đẹp quá chị muốn nhận không ra luôn á”, cô ấy vui mừng đáp “dạ đúng rồi, hơn 10 năm rồi mà chị vẫn còn nhận ra em, đúng là chị vẫn như ngày nào. Hôm nay có duyên sao tự nhiên đi đến đây gặp chị, em đang trên đường đi đám cưới gần chỗ này”. Hỏi thăm, nói chuyện vài câu tôi mời em về cộng đoàn chơi, và em đồng ý kêu tôi lên xe rồi cùng nhau về cộng đoàn.

Hai chị em ngồi nói chuyện, tôi hỏi thăm em về cuộc sống của em hiện tại, về gia đình…chia sẻ một lúc tôi thấy hai hàng nước mắt giọt ngắn, giọt dài trên má em. Tôi im lặng cho cảm xúc của em trào ra cho xong rồi hãy nói chuyện tiếp.

Em cho biết là cuộc sống gia đình của em khó khăn, mặc dù em sống trong nhung lụa, nhưng em không hạnh phúc, chồng em là một doanh nhân thành đạt, cho nên đi nhiều hơn ở nhà, rồi bồ nhí, bồ to đủ kiểu, em thui thủi ở nhà trông con, và giữ cái shop thời trang.


Em nói với tôi rằng “em cảm thấy tiếc đời tu quá chị, em nhớ những giây phút ngày xưa chị em bên nhau thật vô tư, vui vẻ, chẳng phải lo lắng chuyện chồng con như em hôm nay, em giờ tiền có, của có nhưng niềm vui thì không”, nước mắt em lại rơi, tôi khuyên em “quá khứ đã qua rồi, em đừng tiếc làm gì, em hãy sống hiện tại, chấp nhận hoàn cảnh của em hiện nay, và em tìm cách để làm sao cho em được bình an, hạnh phúc hơn, em hãy cố gắng một lần trung tín với chọn lựa của mình nhé, đừng để phải hối tiếc lần nữa em nhé, cầu nguyện xin Chúa giúp cho em”. Hai chị em nói chuyện cũng khá lâu, đến giờ em phải đi ăn cưới, chia tay em nói với tôi : “ Thật ra bấy lâu nay em bị dằn vặt hoài vì em thấy Chúa ban cho em ơn gọi mà em không biết gìn giữ, không biết chăm sóc cho nên em đánh mất nómà em cũng sẽ không bao giờ tìm lại được.” Tôi an ủi và khuyên em đôi điều, cầu mong em bình an trong cuộc sống.

Em vô Nhà Dòng sau tôi một năm, do vậy em sau tôi một lớp, mà hồi đó chúng tôi có nhiều thời gian sống chung, học chung, chơi chung…từ thời Đệ Tử cho đến Nhà Tập. Em và tôi thân nhau như chị em ruột, có gì em cũng chia sẻ cho tôi nghe, vui buồn, chuyện gia đình, những ưu tư, lo lắng…

Rồi ngày em khấn lần đầu tôi cũng về dự Thánh Lễ cầu nguyện cho em. Sau đó em đi giúp xứ, và chúng tôi cũng ít có thời gian liên lạc, chia sẻ như trước, vì mỗi đứa một nơi, một sứ mạng khác nhau.

Khi biết em đang giằn co chọn lựa ơn gọi, em có chia sẻ cho tôi, tôi cũng khuyên em nhiều, và hãy cầu nguyện xin Chúa hướng dẫn, cuối cùng thì em đã chọn lựa và quyết định cởi áo dòng đi theo tiếng gọi con tim. Được biết em quen chồng em hiện nay vào một lần anh ấy đi làm từ thiện ở Giáo Xứ nơi em giúp lúc ấy.

Rồi hai người quyết định đến với nhau. Khi em chọn lựa bỏ đời tu, tôi cũng không trách hay buồn em gì cả, vì đó là ơn gọi mỗi người, cuộc sống và chọn lựa riêng, và em có trách nhiệm về cuộc sống của em chứ không phải tôi. Tôi cầu nguyện cho em, và chúc em hạnh phúc với chọn lựa mới.

Thế rồi từ ngày đó tôi và em không còn dịp liên lạc nữa, em đi theo chồng, tôi tiếp tực sứ mạng khắp bốn phương. Có lần tôi hỏi thăm thì nghe biết em có chồng giàu lắm, cuộc sống không thiếu thốn thứ gì, và em có hai đứa con một trai, một gái.

Tôi thầm cám ơn Chúa cho em và mừng cho em vì có một cuộc sống viên mãn như thế. Tôi đâu biết được bên trong cuộc sống ấy là những khổ đau, là những đêm dài em không chợp mắt, là những giọt nước mắt cô đơn, tủi hờn lăn trên má…

Lần gặp lại em sau hơn 10 năm, nỗi vui mừng trong tôi chưa tròn thì nỗi lo âu, suy tư về cuộc đời em làm tim tôi thắt lại, những tưởng cuộc đời em sang trang mới thật vui vẻ, hạnh phúc, sung sướng…ai có ngờ đâu vẻ bên ngoài sang trọng ấy lại là một tâm hồn đau khổ.

Tôi cầu nguyện cho em, mong em được bình an, gia đình em đầm ấm trở lại, xin Chúa biến đổi người chồng của em, để biết thương vợ, yêu con, biết vun vén cho mái gia đình, để em có được những ngày hạnh phúc, có được những giấc ngủ bình an.

Chia tay em, mà câu nói của em vẫn còn mãi trong tôi như một lời nhắc nhở bản thân mình: “Chúa ban cho em ơn gọi mà em không biết gìn giữ, không biết chăm sóc nên em đã đánh mất…”.

Tôi cũng thường hay ỷ lại là mình có ơn gọi, mình đã khấn trọn rồi cho nên cứ vậy mà tiến bước, đôi khi tôi quên rằng tôi phải gìn giữ phải chăm sóc cho ơn gọi ấy mỗi ngày, để nó được lớn lên theo tuổi đời của tôi cho đến khi tôi nhắm mắt về với Ngài trong cõi vĩnh hằng, khi ấy tôi mới có thể nói rằng tôi đã sống trọn ơn gọi.  

Đúng, ơn gọi là do Chúa ban, nhưng không phải vì thế mà chúng ta không cộng tác vào để duy trì, gìn giữ và làm phát triển nó. Đôi khi ta quên lãng, không biết quý trọng, không biết gìn giữ và ta bỏ ơn gọi vì một lý do nào đó của riêng ta, ta lại bảo ta không có ơn gọi, Chúa không gọi ta…có lẽ thiệt thòi cho Chúa quá phải không?

Mỗi người có quyền chọn lựa, và quyết định cuộc đời của mình một cách tự do, trưởng thành, không ai ép chúng ta phải đi tu, hay phải xuất tu. Nhưng hãy nhớ rằng ơn gọi nào cũng do Chúa ban cả; ơn gọi dâng hiến hay ơn gọi sống đời sống gia đình, nếu ta không biết quý trọng, gìn giữ và chăm sóc nó thì nó sẽ mất thôi. Mỗi người chúng ta có trách nhiệm làm triển nở ơn gọi Chúa đã đặt để trong mình, và sống tốt ơn gọi ấy trong mọi hoàn cảnh.

Xin Chúa cho em tìm lại được bình an, hạnh phúc trong đời của em, xin cho em can đảm chấp nhận cuộc sống hiện tại và sống tốt, sống vui với những gì mình có. Xin cho mỗi người chúng con biết yêu quý ơn gọi mà Chúa dành cho chúng con, cho chúng con luôn biết làm cho ơn gọi ấy lớn lên hằng ngày trong đời sống chúng con.

 

Sr Mây Trắng – Nữ Tu Chúa Quan Phòng Cần Thơ

Mới hơn Cũ hơn